[Oneshot|K+] White winter |~Vani~| Kris – Twyla

Author: Vani~ice~cream

Rating: K+

Pairing: Kris – Twyla

Disclaimer: Ngoài đời thực họ có lẽ không thuộc về nhau nhưng trong fic Ni thì số phận của họ do Ni quyết định. ~^^~

Category: Đời thực, cuộc sống idol.

Summary: Anh và cô, hai con người sống trong một môi trường của những người nổi tiếng, hai trái tim đi ngược chiều trong cuộc sống bề bộn.

Họ chưa bao giờ nói yêu nhau nhưng cả hai luôn biết vị trí mình trong tim người còn lại.

Mỗi đêm tuyết rơi trắng xoá, những điều diệu kì lại đến với họ.

 

Dàn cast: 

Kris Wu 

Anh, là một rapper trong nhóm nhạc thần tượng Exo nổi tiếng. Vốn là một người Canda gốc Hoa, anh mang một nét đẹp Á Âu tuyệt mỹ. Anh nhẹ nhàng, trầm tính với một gu thời trang đẳng cấp, không ai có thể phớt lờ anh.

Twyla Trần

Cô, là một thực tập sinh ở JYP, ra mắt là thành viên hát chính trong một ban nhạc nữ 6 thành viên được đặt tên Classic. Cô mang trong mình dòng máu lai Canada-Việt, với một khuôn mặt thuần khiết và trong sáng, cô đem lại cho người đối diện một cảm giác yên bình. Được ví như thiên thần mà thượng đế ban tặng.

from poster: Fic đã có sự đồng ý của tác giả để đăng tại đây

Khi những bông tuyết trắng rơi xuống nền nhà của một ngày mùa đông lạnh giá

Tôi sẽ thấy em xuất hiện dưới khung cảnh đẹp đẽ ấy, một cách mĩ miều và thuần khiết nhất.

Em, người con gái của tuyết.

*♥♥♣ ♥♫♥♥♫♥♥♫ ♥♣♥♥*

Anh đã đến Canada, đất nước của anh, không chỉ đi một mình mà còn mang theo 11 người đồng nghiệp khác. Anh về dịp này để biểu diễn, không phải để chơi và hoà mình vào cuộc sống Âu – Mỹ. Trời đang trở đông, từ khi bước xuống máy bay, anh lại cảm nhận được cái giá lạnh quen thuộc, nhìn qua Tao và Lay, hai đứa nhóc đó đang quấn quýt lấy nhau nhau trông thật mắc cười. Anh tiến lại gần, xoa đầu từng đứa và nhắc nhở:

– Buổi tối sẽ lạnh đấy.

Các fan đang đứng chật cứng lối ra ở cổng sân bay, kì này chắc vẫn là nhưng fan hâm mộ cuồng nhiệt, và mặc dù rất cảm kích với tấm lòng của họ nhưng anh cũng không khỏi lo sợ về sự phấn khích thái quá. Kris thở dài, có lẽ anh cũng chẳng có thời gian để về thăm mẹ, đã lâu lắm rồi, anh chưa thấy nụ cười và giọng nói hiền lành của bà, cả những món bánh ngọt bà hay làm cho anh mỗi khi tuyết rơi. Cũng đến lúc nhóm phải bước ra khỏi sân bay, họ sẽ phải chịu những tiếng máy ảnh bấm lia lịa cộng thêm các máy điện thoại cứ chĩa vào người. Anh là nhóm trướng vì thế anh có nhiệm vụ phải đi mở đầu, dù sao thì ở trong nhóm, anh vẫn ra dáng nhất, hơn nữa, đây là đất nước của anh.

Tuyết đang rơi, trắng xoá và lạnh lẽo. Chúng lấp lánh một cách thật sinh động, mắt anh đang hoa lên? Những bông tuyết di chuyển tự nhiên trong không khí, rơi nhẹ nhàng giữa những nền gạch ảm đạm, gió vẫn thổi, từng cơn lạnh buốt. Anh liếc nhìn một cây cổ thụ trước sân bay, mặc cho những tiếng tí tách cả giọng hét thật ồn ào của những fan hâm mộ nữa, cái cây đã được phủ một lớp trắng xoá. Hướng tầm nhìn về phía dưới, đôi mắt anh chẳng mấy chốc bỗng mở to. Dưới những làn sương ẩm ướt, một cô gái với làn da trắng như tuyết, mái tóc đen tuyền uốn lượn dịu dàng, cô khoác một chiếc áo lông ấm màu trắng đang cố nhấn chìm mặt mình trong đấy, một đôi bốt đen hợp thời trang, quần jean dài không cầu kì kiểu cách, cả cái áo len màu cà phê sữa cũng không hiểu sao tuy đơn giản nhưng đầy tính cách. Cô nhìn lên cây, nở một nụ cười thật dịu nhẹ, sau đó bấm tách từ một cái camera đang ở sẵn trong tay. Trên cây thì có gì để chụp chứ? Cô quay lại, bắt gặp ánh mắt của anh, đôi mắt đen ánh lên một cái nhìn đáp trả ấm áp. Tiện tay, cô chụp luôn anh rồi biến mất trong màn tuyết dày đặc.

– Này, sao anh lại ngẫn ra thế kia? – Chanyeol khẽ đập nhẹ vào vai Kris, cũng hướng ánh nhìn theo anh. – Lâu rồi không về lại anh nhớ lắm sao?

Anh quay lại nhìn người em trai lắm lời, thảy cho cậu ta một ánh nhìn khó hiểu rồi tiến thẳng ra chiếc xe đã được chuẩn bị sẵn. Lần này đến lược Chanyeol ngẫn người, cậu đã làm gì sai?

– Tốt nhất là với những ngày tâm trạng như thế này, Kris cần phải suy nghĩ! – Suho đặt nhẹ tay lên vai Chanyeol rồi cũng thuận đường đi ra xe nốt.

– Em thì không có quyền được lên tiếng chắc. – Chanyeol bĩu môi.

*♥♥♣ ♥♫♥♥♫♥♥♫ ♥♣♥♥*

Chương trình đã diễn ra thành công, Exo đã có một buổi trình diễn phô trọn tài năng của họ. Kris được đi tự do một tiếng, một tiếng không đủ để anh về thăm mẹ, chắc phải kiếm một quán cà phê nào đấy, nhấm nháp hương thơm dịu nhẹ của cacao rồi gọi cho mẹ anh vậy. Nghĩ là làm, anh xin phép quản lý, nói vài ba câu với các thành viên rồi rảo bước trên con đường thành phố phủ một màu trắng của tuyết.

Đẩy nhẹ cánh cửa của tiệm cà phê anh yêu thích, bên trong ấm hơn một chút, cũng không có nhiều người nhận ra anh, thật may mắn, ít ra thì anh cũng có một tiếng yên bình không bị ai quấy rầy. Bấm số di động quen thuộc, anh nói chuyện với mẹ. Ly cacao nóng được dọn lên, đựng trong một cái tách trắng xinh xắn. Chuông cửa bỗng vang lên ngân nga, nó làm anh chú ý đến cánh cửa. Và đôi mắt anh bỗng mở to thêm lần nữa, lại là cô, trong một cái áo len rộng đến đầu gối, khuôn mặt bừng sáng đầy vẻ mãn nguyện. MỌi người trong quán cũng không thể rời mắt khỏi cô như mới nãy anh bước vào. Cô chọn một cái bàn gần cửa sổ, nhìn ra đường phố, gọi một cốc cappuchino đầy kem ấm áp và lôi ra một cuốn sách tiểu thuyết Việt Nam. Anh không ngừng đặt câu hỏi cho bản thân: “Cô gái này người Việt Nam?”

Anh nhìn cô trong im lặng suốt ba mươi phút đồng hồ, tách cacao đã thôi bốc khói. Rồi bỗng nhiên cô ngừng đọc sách và ngước mặt lên nhìn thẳng vào anh, trên đôi môi đỏ vì lạnh nở ra một nụ cười hoàn mỹ. Anh bối rối quay lại, uống cạn tách cacao của mình nhưng không hề tỏ ra lúng túng. Chỉ là,…cô ấy giống như một bông hoa tuyết ngoài kia, thuần khiết và xinh đẹp…

Hết giờ, anh tiếc nuối rời khỏi quán, không quên nhìn cô đang chăm chú đọc sách một lần cuối. Anh đứng ở một góc phố, thất thần và lặng im. Ấn tượng cô tạo ra cho anh không hề nhỏ.

*♥♥♣ ♥♫♥♥♫♥♥♫ ♥♣♥♥*

1 năm trôi qua, lúc này anh đang ngồi ngáp vặt trong một buổi lễ tổ chức giữa các nhóm nhạc. Giờ đây Park Jin Young đang bước lên sân khấu, mặc dù không còn trẻ nữa, nhưng anh phải công nhận tài năng của người lãnh đạo JYP, cả về vũ đạo lẫn khả năng sáng tác âm nhạc. Cả khán phòng ồ lên thích thú khi nghe ông giới thiệu nhóm nhạc nữ mới này. Anh không hứng thú với những tân binh vì chính anh cũng là một trong những tân binh mới, có thêm đối thủ không phải là chuyện hay, nhất là khi theo lời Park Jin Young đây lại là một nhóm mới triển vọng. Cúi đầu xuống nhìn gối mình, anh nghĩ anh có thể chợp mắt một chút.

Nhưng sao khán phòng lạ thế, ít nhất cũng phải có những tiếng vỗ tay lịch sự cho dù nhóm nhạc mới này có bề ngoài không đẹp đi chăng nữa. Kris ngồi thẳng dậy, anh hướng ánh mắt lên sân khấu và dường như khựng lại khi thấy một bóng dáng thân thuộc. Cô đang đứng ở đấy, mặc một cái đầm trắng tinh khôi tôn lên vẻ thiên thần và nữ tính của cô. Giờ thì anh hiểu vì sao khán phòng này im lặng, nhóm nhạc nữ này quá xinh đẹp, thực sự quá xinh đẹp, chỉ không biết tài năng của họ thế nào thôi. Anh húc nhẹ cùi chõ vào Tao, hỏi dồn dập:

– Cô gái đó là ai?

– Twyla của CLASSIC. Tên đẹp như người thế anh ạ. – Tao đáp, khẽ gục gật.

Họ đang chuẩn bị một bài hát nhỏ. Anh chỉ hướng tới mỗi thân hình nhỏ bé đang tiến gần cây đàn piano màu trắng ấy. Mọi thứ xung quanh cô luôn gần gũi với sắc màu thanh tao ấy. Những ngón tay lướt trên phím đàn một cách điệu nghệ, vài tiếng xì xầm nổi lên. Đó là một bài hát buồn, với ý nghĩ thật xúc động, bằng tiếng Anh. Và khi cô cất tiếng hát, nhịp đập trái tim anh khẽ dừng lại, không một lý do, anh chìm dần vào giai điều buồn bã ấy, quên đi cả những lời bài hát chỉ lắng đọng theo một âm thanh lúc thì trong vắt, lúc thì trầm bổng.

Kris nghĩ, cô quá hoàn mỹ mà không ai có thể chạm tới.

Thật không hổ danh khi được giới nghệ sỹ ví von như một hiện tượng lạ đầy sức sống, các bài hát và album của CLASSIC leo lên đầu những bản xếp hạng và trụ vững suốt mấy tháng liền, ngay cả thị trường Âu-Mỹ cũng lục đục. CLASSIC hiển nhiên ẳm những giải thưởng lớn mà không vấp bất cứ chỉ trích nào của dư luận. Cô giờ đây gần như nổi tiếng cả trong và ngoài nước.

Anh luôn dõi theo bóng dáng cô, từ các chương trình âm nhạc hàng tuần đến những show truyền hình mà Exo và CLASSIC cùng tham gia.

Mùa đông lại đến, mùa đông ở Seoul không lạnh lắm như mùa đông ở Canada, tuyết ở đây cũng không dày đặc và trắng xoá như ở bên ấy, Kris đã nghĩ thế khi thả mình vào không khí của mùa lạnh. Sắp đến Noel, anh chẳng có dự định gì cho Noel, chắc anh sẽ về với mẹ, hai mẹ con có thể cùng ăn gà tây với bánh kem, những đĩa mì sào thơm ngon cùng cây Noel đầy màu sắc. Anh đã quá lớn để được nhận quà nhưng anh rất vui lòng nếu được chọn quà tặng mẹ, bà hẳn sẽ rất vui.

Hứng khởi với những ý nghĩ của mình, Kris tông phải một bóng dáng nhỏ đang đi hướng ngược lại. Cả hai cuống cuồng xin lỗi nhau…

Trong một đêm tuyết trắng, những đốm trắng nhỏ chuyện động quanh bầu không khí, ánh đèn sáng lấp lánh trên những hàng cây, một anh chàng cao lớp đầy vẻ nam tính đứng đối diện với bóng dáng nhỏ nhắn cùng mái tóc đen tuyền thả nhẹ. Anh và cô gặp nhau, vào một ngày tuyết rơi,…

Thời gian dường như dừng lại, mọi thứ xung quanh chìm vào quên lãng, hai đôi mắt nhìn nhau cuốn hút,…

Twyla mỉm cười dịu nhẹ, cô cúi người lượm lại đống sách đang rơi trên làn đường lạnh lẽo. Anh giúp cô, tay họ chạm nhau và một lần nữa hai đôi mắt nhìn nhau,…

– Cô…

– Anh…

Cả hai người cùng cất tiếng nói, sau cùng họ lại ngượng ngùng nhìn nhau, nhường lời cho người kia.

– Tôi là Kris, của Exo… – Anh ngập ngừng sợ cô không nhớ ra.

Trái hẳn với những suy nghĩ của anh, cô gật đầu, đáp trả:

– Vâng, tôi biết Exo.

Anh im lặng, anh không biết phải nói gì tiếp theo, cũng chẳng muốn chào xã giao cô rồi bước ngang qua nhau một cách lạnh lùng.

– Growl rất hay…Tôi thích giai điệu đấy! – Cô bắt chuyện, đứng thẳng dậy khi đã lấy hết đồ.

– Thật vui khi nghe cô nói vậy! – Kris bất chợt mỉm cười, anh không thể kìm chế nụ cười được mặc dù anh vốn rất tiết kiệm nó.

Liếc mắt nhìn cái máy ảnh trên tay cô, anh hỏi:

– Cô rất hay đem cái này sao?

– Vâng, chỉ để chụp lại khoảng khắc mà tôi thấy nó thật đẹp. – Twyla thành thật, chính cô cũng ngạc nhiên khi có thể dễ dàng chia sẽ cho người con trai trước mặt.

Bỗng nhiên Twyla ho vài tiếng, đang dần về đêm trong khi cô chỉ khoác một cái áo mỏng. Kris nhận thức rất nhanh về điều ấy, anh cởi bỏ khăn quàng cổ của mình, khoác lên người cô rồi cất chất giọng trầm ấm của mình:

– Về đêm sẽ lạnh đấy.

Họ biết nhau trong một đêm lạnh giá nhưng họ lại không cảm thấy như vậy. Kris và Twyla đều cảm thấy thật ấm áp khi họ ở bên nhau. Họ là cặp đôi của gió trời…

*♥♥♣ ♥♫♥♥♫♥♥♫ ♥♣♥♥*

Anh và cô dần trở nên thân thiết, họ gặp nhau nhiều hơn nhưng lại không nói gì nhiều. Anh quan tâm cô một cách thầm lặng và tràn đầy tình thương, cô đáp lại bằng cách luôn làm anh cảm thấy yên bình, từ trong đôi mắt đến nụ cười tan chảy của cô. Tất cả những điều đó thật mộc mạc và giản dị, không một ai biết mối quan hệ của họ.

Rồi vào một ngày Noel lạnh giá khác, trên làn đường Canada đầy màu sắc từ các chùm đèn, anh và cô ghé lại quán cà phê cũ. Vẫn như mọi khi, trong khi cô đọc sách thì anh lại nghe nhạc và ngắm nhìn cô, giờ đây đã như một thói quen không thể bỏ. Rồi khi đã khuya, mọi nhà đều đóng cửa, đèn trong nhà đã tắt hết, anh và cô nắm tay nhau bước dọc trong một con sông đã đóng băng. Anh khoác lên người cô chiếc khăn choàng màu trắng thanh tao, khé mấp máy môi:

– Làm bạn gái anh nhé!

Cô nở nụ cười hạnh phúc nhất, đôi má ửng hồng đầy xinh đẹp, chui tọt vào trong ngực anh rồi…chìm vào giấc ngủ. Anh phì cười, bế cô về nhà.

Họ dành 7 năm đề phục vụ cho công chúng, dành tặng những nhiệt huyết của tuổi trẻ, lời ca ngọt ngào vào những bản nhạc. Sau rồi, vào một đêm tuyết rơi, anh dẫn cô đến một sân thượng nhiều ánh đèn, cái bàn phủ màu tuyết trắng xoá, trên bàn là một tách cacao nóng và tách cappuchino đầy kem. Cả một quyển tiểu thuyết và một cái máy nghe nhạc nữa. Cô vui vẻ ngồi vào bàn, lần này, cô và anh đổi vị trí, cô nghe nhạc và ngắm nhìn anh trong khi anh đeo kính và đọc sách. Một lúc lâu, cô bật ra một âm thanh nhỏ nhẹ:

– Kris,…lúc chúng mình tông phải nhau, em đã nhận ra anh.

– Vậy sao? – Anh thôi đọc sách, ngước lên và nở nụ cười.

– Kris, anh có nhớ, em từng nói em sẽ chụp ảnh những khoảng khắc đẹp nhất trong đời không? – Cô gọi tên anh.

– Anh nhớ! – Anh gục đầu.

– Kris, em đã chụp anh, khi lần đầu chúng ta gặp nhau ở sân bay. Lúc đó anh quá đẹp, và anh đang cười,…với em.

Kris ngừng hẳn việc nhìn vào những trang sách, anh đứng thằng dậy, tiến lại gần phía cô, hỏi khẽ:

– Em có biết anh đang nghĩ gì không?

Cô lắc đầu sợ sệt.

– Ngày đầu gặp em, anh đã cảm tưởng như gặp một thiên thần.

Rồi anh quỳ xuống, chìa ra một chiếc nhẫn kim cương nhỏ. Khẽ nghiêng đầu, nháy mắt với cô:

– Hãy tin tưởng anh.

Ánh mắt cô bừng lên niềm hạnh phúc, cô không khóc vì quá nghẹn ngào, chạy lại bên anh rồi lại dụi mặt vào ngực anh. Đối với cô, anh ở đây đã là quá đủ…

…Nơi người con gái của tuyết và người đàn ông của gió gặp nhau,…tạo nên một mùa đông màu trắng,… 

Trong quãng đời của họ, chưa bao giờ họ trao cho nhau lời yêu, nhưng họ biết, sẽ không ai có thể thay thế được vị trí của họ trong tim người còn lại đến chừng nào tuyết ngừng rơi và gió thôi thổi.

Leave a comment