Author: Sunny chan
Beta reader: Pye
Character: Kris – Lay
Pairing: Hãy tự tưởng tượng đây là cp bạn mong muốn cho dù hai nhân vật chính là Kris và Lay
Discliamer: Tôi tin các nhân vật có cuộc đời và số phận của riêng họ. Không ai trong chúng ta có quyền can thiệp
Rating: K+
Category: General
Note: Lần đầu viết SA. Thực ra hai nhân vật chính ban đầu là Luhan và Xiu Min, câu chuyện cũng được tôi viết để đem đi dự thi 1 contest trên 1 fan page LuMin nhưng rồi lại không hài lòng với những gì mình viết nên không đêm đi thi. Nhưng lý do lớn nhất để đổi tên hai nhân vật chính là bởi hai nhân vật tôi xây dựng nên hợp với Kray trong lòng tôi hơn
~//~
– Lại khóc nữa sao? – Anh lấy khăn bông mềm lau mái tóc sũng nước giúp cậu, lúc này đang ngồi lặng thinh ở góc sô pha, nhìn không ra hỉ nộ ái ố dâng đầy nơi đáy mắt.
– Anh! Em điên lắm phải không? – Cậu lên tiếng, từng từ từng chữ như vỡ vụn ra.
– Chắc vậy – Anh nhún vai, cười cười, tay vẫn tích cực cầm khăn bông vò tung mái tóc kia – Anh chơi với em lâu đâm ra cũng điên mất rồi.
Cậu không nói gì chỉ bật cười.
Lát sau nước mắt lại giàn dụa.
Rốt cuộc bản thân khóc vì cái gì chính cậu cũng chẳng nhớ nổi nữa
Cậu là một nhà văn tự do, viết không quá hay, không quá dở, tiếng tăm gọi là có một chút trong làng văn, số tiền kiếm được cũng miễn cưỡng giúp bản thân đủ sống.
Anh hơn cậu một tuổi, là giám đốc điều hành Soul – một công ti phát hành sách, không quá tiếng tăm nhưng vẫn là có chút danh tiếng trong làng văn. Anh khá giả hơn cậu nhưng cũng chẳng phải là giàu có gì trong xã hội.
Người ta vẫn thường nói những con người làm việc dính dáng đến nghề văn thì chữ nó vần người không sao mà thoát khỏi kiếp khổ. Có lẽ điều này đúng với cậu, và đúng với cả anh nữa.
Hai người quen biết nhau từ tám năm trước. Đó là khi anh đang cùng đội bóng rổ của trường cấp ba thực hiện những cú đập bóng ngoạn mục trong tiếng reo hò của đám nữ sinh cùng trường mà anh dám chắc là ¾ trong số đó không biết chút gì về bộ môn này.
Anh ngày đó là hot boy của trường lại nam tính ngời ngời với những cú đập bóng khiến không biết bao nhiêu nữ sinh si mê cuồng nhiệt. Còn cậu ngày đó lại là một tác giả không chuyên hay viết fan fiction đăng lên blog.
Lần đó chẳng hiểu thế nào quả bóng rổ đang ở trên tay anh lại bay “vèo” một cái đập thẳng vào gọng kính cậu khi ấy đang đi ngang qua sân bóng rổ không có rào chắn của trường. Có lẽ do quá bất ngờ, cậu ngất ngay tại chỗ. Anh chạy đến thấy cậu nằm trên nền đất thì lo sốt vó, trực tiếp bế cậu lên chạy hùng hục về phía phòng y tế, bỏ dở luôn trận đấu bóng rổ. Kết quả chỉ là do cậu quá bất ngờ kèm với việc huyết áp không ổn định mà ngất đi. Anh thở phào nhẹ nhõm chạy đi mua một ly chè trứng xinh xinh cho cậu.
Họ quen nhau tình cờ như vậy, cũng vì những điều hết sức tình cờ mà trở nên thân thiết. Hết cấp ba, lên đại học, rồi đến khi phải lăn lộn ra đời kiếm sống. Tới nay cũng đã được tám năm, mối thâm tình giữa cả hai thực sự rất sâu nặng.
Anh là người thủ đô gốc, sinh ra và lớn lên tại đây. Cậu là trai tỉnh lẻ, thân cô thế cô một mình lên Bắc Kinh vừa học vừa làm từ những năm học cấp ba, phải tự lập rất nhiều, cuộc sống tuy khá là chật vật nhưng lại không muốn dựa dẫm vào bất cứ ai.
Và anh cũng không phải ngoại lệ.
Nhưng đôi khi những lo toan của cuộc sống khiến con người ta mất đi sự tự tôn của chính mình.
”Cuộc đời ai mà chẳng phải lo chuyện cơm áo gạo tiền.”
Cậu đã tự nhủ như vậy sau khi bị anh dụ dỗ dọn vào sống cùng trong căn hộ chung cư cao cấp hai phòng ngủ này.
Cậu không muốn ăn ở miễn phí, anh không cho cậu ở không. Mỗi tháng cậu đều phải nộp tiền nhà,tiền điện nước đầy đủ. Ngoài ra còn phải dọn dẹp nhà cửa và nấu nướng thay cho tiền ăn.
Cậu ngại việc hai thằng đàn ông ở với nhau trong khi cậu đã come out tất xảy ra chuyện không trong sáng, anh hứa sẽ cẩn trọng. Và cuối cùng hai thằng đàn ông với mối thâm tình tám năm sống chung một nhà mà không hề xảy ra sự cố nào.
Chỉ là hôm nay cậu lại khóc. Cậu bình thường vẫn thế, xem phim tình cảm khóc, bong gân khóc, anh lỡ lời câu gì cũng khóc. Mỗi lần cậu chỉ nhỏ vài giọt nước mắt. Có đôi lần lại khóc tới sưng cả mắt. Những lúc như thế anh đều mặc cho cậu khóc thoải mái. Chơi với nhau lâu như vậy, anh thừa hiểu mình càng dỗ dành, an ủi cậu sẽ lại càng khóc to hơn.
Nhưng hôm nay anh không thể để mặc như mọi lần được khi mà cậu vừa khóc vừa đi dưới mưa. Chắc hẳn phải có chuyện gì đó kinh khủng lắm vừa xảy ra mới khiến cậu trở nên như vậy.
– Thế rốt cuộc là em gặp chuyện gì nào? – Anh dịu dàng lên tiếng.
– Bố em… Mất rồi…
Cả hai lặng thinh, nhất thời không biết nên nói câu gì. Cuối cùng, ngay trong đêm đó anh lái xe đưa cậu về quê. Cũng đã vài năm rồi cậu không về. Đến nhìn mặt bố lần cuối cũng chẳng có cơ hội. Nhìn cậu tiều tụy trong bộ đồ tang anh không khỏi xót xa. Cậu cứ ngồi đó ôm di ảnh người đã khuất, hai mắt ráo hoảnh.
Người ta vẫn hay nói còn khóc được tức là còn bình thường, không khóc được nữa mới là cực điểm của sự đau khổ.
Hai ngày sau đó bố cậu được đem đi mai tang. Cũng đồng nghĩa với việc đã hai ngày liền cậu không ngủ, hai mắt đỏ au vô hồn. Mãi đến khi về tới nhà mẹ đẻ, cậu mới ngủ thiếp đi một chút do quá mệt. Nhìn cậu ngủ yên bình trên tấm nệm trải ga màu xanh, anh cũng yên tâm phần nào rồi nhanh chóng trở lại thành phố.
Anh thực rất muốn ở lại cùng cậu nhưng lại nhận được tin Soul chuẩn bị sát nhập vào một công ty phát hành sách lớn hơn. Tiếng là sát nhập nhưng thực ra cũng chỉ là bị mua lại, trở thành một phần nhỏ trong một bộ máy lớn.
Thương trường là chiến trường, chuyện cá lớn nuốt cá bé âu cũng là chuyện rất dễ hiểu.
Điều này anh đã sớm biết. Chỉ có điều, khi đã bị mua lại, ở dưới trướng một công ti khác thì chiến lược kinh doanh, bộ máy điều hành, bộ máy nhân viên chắc chắn sẽ bị cải tổ lại. Một mình anh thì không vấn đề gì. Nhưng thân là giám đốc điều hành hiện thời của Soul, dưới trướng còn có biết bao nhân viên ngày ngày dốc sức làm việc mong kiếm được một khoản thu nhập nhất định duy trì cuộc sống. Rồi đây họ sẽ ra sao? Điều này không khỏi khiến anh lưu tâm.
Suốt gần một tháng trời anh bị quay như chong chóng trong mớ công việc. Ngày ngày chỉ có đi từ nhà tới công ty rồi lại từ công ti về nhà. Hoạt động hàng ngày cũng chỉ có ăn, ngủ và làm việc.
Thời gian cứ thế trôi nhanh như dòng nước chảy, chớp mắt một cái đã gần một tháng rồi anh chưa liên lạc với cậu. Đôi lúc anh cũng thắc mắc xem giờ này cậu đang làm gì, ăn uống có đầy đủ không, có làm chuyện gì ngốcnghếch không, tại sao lại không liên lạc với mình,… nhưng rồi anh lại bị công việc cuốn đi, không nghĩ được gì thêm.
Giờ đang vào độ giữa hạ, mưa nhiều, không khí có dễ chịu hơn so với đầu hạ nhưng vẫn không tránh khỏi sự oi nồng bức bí dễ khiến người ta bực mình. Hôm nay cũng lại là một ngày như vậy. Hai giờ sáng, anh uể oải đẩy cửa bước vào phòng ngủ, không ăn uống tắm táp gì, tất cũng không thèm cởi mà leo luôn lên giường đánh một giấc. Lúc ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức tỏa ra, lờ mờ tỉnh dậy, ngó qua đồng hồ, mới có 6 giờ sáng, anh lại nhắm mắt ngủ tiếp, tự nhủ: “Chắc do mình mệt quá nên bị ảo giác.”
Nhưng anh không nhầm. Nửa tiếng sau tỉnh dậy xuống bếp uống nước đã thấy một dáng hình nhỏ nhắn đeo chiếc tạp dề hồng đứng cạnh bếp luôn tay luôn chân, làm thứ này một tí, thứ kia một tí, dường như không để ý tới sự có mặt của anh.
– Thơm quá! Lâu lắm mới ngửi thấy mùi này.
Lời cảm thán buột ra khiến cậu giật mình quay lại nhìn anh, sau đó lại tiếp tục chuyên tâm vào công việc.
Bữa sáng rất nhanh sau đó được mang ra bàn ăn nơi anh đã ngồi sẵn, quần áo chỉnh tề. Cậu thích thú nhìn anh ăn như bị bỏ đói mấy năm, không dưng lại buông ra những lời không nên nói:
– Chuyện về Soul em có nghe qua…
– Không nói chuyện đó khi đang ăn – Anh lên tiếng cắt lời, đoạn lại tiếp tục chuyên tâm vào đĩa thức ăn còn dang dở. Nhìn anh ăn ngon lành như vậy cậu cũng thôi không nói thêm câu nào nữa.
Một lúc sau, khi đã xử lý xong phần ăn sáng của mình anh mới hài lòng uống miếng nước rồi kéo cậu đứng dậy.
– Đi. Anh dẫn em tới một nơi.
– Đi đâu vậy? – Cậu tròn xoe mắt ngơ ngác hỏi – Chẳng phải hôm nay anh đi làm sao?
– Cứ đi rồi sẽ biết. – Anh cười xán lạn – Công việc đã giải quyết ổn thỏa nên hôm nay tổng giám
đốc đặc biệt cho anh nghỉ ngơi một ngày.
Rồi không đợi cậu trả lời anh trực tiếp kéo cậu đi, còn tiện tay với cái áo khoác ở ngoài giá giúp cậu.
Trên con đường nhựa trắng đến nhức mắt, một chàng trai áo vest quần tây chỉnh tề mồ hôi nhễ nhại kéo theo sau một chàng trai áo sơ mi quần ngố thoải mái. Hai người cứ thế đi bên nhau không ai nói với ai câu gì nhưng đều ngầm hiểu được vị trí quan trọng của đối phương trong lòng mình.
Lời yêu thương đôi khi không nhất thiết cứ phải nói ra thành lời. Chỉ cần cả hai luôn bên nhau cùng sẻ chia niềm vui nỗi buồn, cùng nắm tay nhau đi tới tận cuối con đường đã là một cái kết viên mãn không cần phải tìm kiếm ở đâu xa.